Điềm Tâm cuống quýt túm cái ghế bên cạnh, lúc này mới ngăn được thảm cảnh cả người ngã nhào xuống đất.
Nhưng mà, ngay lập tức lại rầm một tiếng.
Điềm Tâm… cứ thế mà quỳ với tất cả mọi người ở đây…
Đúng, đầu gối chạm đất trước, quỳ tại chỗ luôn.
Trong nháy mắt, cô thành công thu hút tất cả ánh mắt của mọi người xung quanh. Mọi người dồn dập quay lại nhìn cô.
Trời ơi, cô tạo cái nghiệt gì đây!
Điềm Tâm vội vàng bò dậy, đỏ mặt, cúi đầu, chạy trốn vào góc tối cách xa ánh đèn.
Hu hu hu, cô không muốn sống nữa, thế mà cô lại quỳ tất cả mọi người ở đây!
Cũng may là đang đeo mặt nạ, mọi người không nhìn thấy bộ dạng của mình, cũng không biết mình là ai, nếu không thì Điềm Tâm nghĩ mình không còn mặt mũi nào ở lại trường này nữa.
Cô rúc vào một góc ghế sofa, vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng đàn violon và đàn cello rất lớn, nhưng lại không hề chói tai, làm người ta rất là hưởng thụ.