Hơn nữa cái gì?
Điềm Tâm vểnh tai lên.
Kim Thánh Dạ mím môi, dường như đang cố tiêu hoá sạch toàn bộ những điều sắp nói trong cổ họng mình, sau đó nghiêm túc nhìn Điềm Tâm, "Tóm lại, anh rất hy vọng Điềm Tâm sẽ tham gia."
Rất hy vọng mình tham gia?
Điềm Tâm nhíu mày, "Nhưng mà em thật sự không biết khiêu vũ đâu."
"Không sao, anh có thể dạy em, rất đơn giản, chỉ cần bước theo nhịp là được." Từ đầu đến cuối, giọng điệu của Kim Thánh Dạ luôn không nhanh không chậm, ấm áp nhã nhặn, rất dễ khiến người ta cảm thấy an toàn và đáng tin.
Rốt cuộc Điềm Tâm cũng thoả hiệp, "Để em suy nghĩ thêm đã..."
***
Giờ Toán.
Thầy giáo đứng trên bục giảng, nước miếng văng tứ tung mà giảng giải các bước làm bài.
Điềm Tâm nhìn mấy phương trình nhàm chán trên bảng đen, há miệng ngáp, hu hu, môn Toán là đáng ghét nhất!
Điện thoại di động bỗng vang lên, có tin nhắn wechat gửi tới, là của Thất Tịch.