Điềm Tâm cạn lời, "Ồ? Cậu bị bụi bay vào mắt mà còn có thể bình tĩnh đan tay đứng đó như vậy à?"
"Con nhóc tiểu học, cậu nói nhiều quá!" Trì Nguyên Dã nghiến răng, "Còn không mau đi nấu bữa khuya cho bổn thiếu gia!"
"…"
Vì ban ngày đã đi siêu thị quét một vòng với Trì Nguyên Dã, nên hiện tại nguyên liệu nấu ăn khá phong phú.
Vừa bị chuyện đánh nhau giày vò một trận nên Điềm Tâm cũng đói bụng, dứt khoát nấu một đống đồ ăn, còn nấu thêm một nồi cháo. Sau đó, cô lại bàn ăn, ngồi đối diện với Trì Nguyên Dã.
"Trì Nguyên Dã, ở chỗ cậu còn mấy lá bài?" Điềm Tâm húp một ngụm cháo, nói một cách không rõ ràng.
Trì Nguyên Dã đang tập trung ăn, không hề ngẩng đầu lên, "Làm gì?"
"Hỏi đại thôi."
Có vẻ là không quá mười lá, sắp thoát khỏi tên ác ma Trì Nguyên Dã này rồi! Oh yeah!
"Dường như cô rất mong được vạch rõ quan hệ với tôi?" Trì Nguyên Dã nắm cái thìa tinh xảo, ngẩng đầu lên hờ hững hỏi.