Giám đốc như được trút gánh nặng, vội vàng nói cảm ơn Điềm Tâm, rồi đi như chạy trốn.
Trì Nguyên Dã khoanh tay đứng dựa lưng vào máy bán đồ uống bên cạnh, khó chịu mở miệng: "Này, con nhóc tiểu học, cô làm gì mà cười tươi với người đàn ông kia như vậy?"
Con nhóc tiểu học đáng chết này lại cười xán lạn với người đàn ông khác, coi cậu là không khí chắc?
Điềm Tâm cạn lời, lười để ý đến cậu ta, chỉ yên lặng đẩy xe chờ tính tiền.
Trình Nguyên Dã bị làm lơ thì càng khó chịu, cậu bước lên vài bước, túm cánh tay của Điềm Tâm, "Con nhóc tiểu học, tôi cảnh cáo cô, đừng có hơi một tí là lại dùng ánh mắt quyến rũ nhìn người đàn ông khác, còn cả cười ngây ngô nữa, cô nghe chưa?"
"Trì Nguyên Dã!" Điềm Tâm tức giận nhìn cậu, nghiến răng nói: "Cậu nói chuyện dễ nghe một chút được không? Chú giám đốc vừa rồi cũng sắp bốn mươi tuổi, cũng đáng tuổi của ba tôi rồi, cái gì mà tôi cười ngây ngô quyến rũ chú ấy chứ?"