Trì Nguyên Dã rảnh rỗi dùng ngón tay thon dài mân mê đống túi trên kệ, nói thẳng: "Không đi!"
Có thấy nhàm chán không hả? Diễn phim thần tượng đấy à? Còn "cùng ngắm mưa sao băng" nữa?
"À, được rồi." Điềm Tâm gật đầu đáp, cầm điện thoại tiếp tục nói: "Thất Tịch, Trì Nguyên Dã nói không đi, nhưng mình lại rất muốn đi. Bây giờ các cậu đi đến cổng trang viên đi, mình đến tìm các cậu…"
Cô còn chưa nói hết câu, thì đã bị Trì Nguyên Dã ngang ngược giật điện thoại, giọng nói ngông cuồng của cậu truyền tới: "Khoảng mười lăm phút nữa là bọn tôi đến cổng trang viên. Các cậu nhanh lên chút, đừng để bọn tôi phải đợi quá lâu!"
Nói xong, cậu trả điện thoại lại cho Điềm Tâm. Điềm Tâm cầm điện thoại của mình, nhìn cậu với ánh mắt vô tội, "Chẳng phải cậu nói không đi sao?"
"Bản thiếu gia thích đi thì đi, không thích thì không đi, phụ thuộc hết vào tâm trạng của tôi." Cậu kiêu ngạo hất cằm lên.
Ok, ok! Cậu là lão đại, cậu muốn làm gì thì làm.