Cả người Điềm Tâm hơi khựng lại, sau đó chạy lên lầu hai thật nhanh như muốn bỏ trốn.
***
Hôm sau.
Hôm nay là thứ Bảy, Điềm Tâm thức dậy, ngáp một cái rõ to rồi đi xuống lầu. Trì Nguyên Dã đang ngồi trên ghế sofa màu trắng trong phòng khách, im lặng gõ bàn phím. Nghe tiếng bước chân, cậu từ từ ngước mắt mắt lên, nhìn Điềm Tâm, môi mỏng hé mở: "Ngủ như heo chết vậy."
(#‵′) M* nó!
Nhất định là tối qua mình bị điên mới cảm thấy tên thối tha Trì Nguyên Dã này cũng biết tỉnh ngộ!
Bây giờ thức dậy, người ta lại bày ra dáng vẻ mình là độc nhất, không thay đổi chút nào cả.
Điềm Tâm bĩu môi, nhìn thấy trên bàn trà trước mặt Trì Nguyên Dã có một bát trà gừng Coca nóng hổi.
Chờ đã, không phải đây là trà do mình nấu vào tối qua hay sao?
Điềm Tâm đi tới, "Sao cậu vẫn còn uống cái này?"
Cũng đã qua cả đêm rồi, nhất định trà này đã cũ.
Trì Nguyên Dã kiêu ngạo ưỡn người lên, "Bản thiếu gia đây thích đấy."
"…"