Tại sao?
Rốt cuộc thiếu niên này có ân oán gì với Trì Nguyên Dã?
Điềm Tâm ngẩn ra, vẫn chưa từ bỏ ý định mà tiến lên vài bước, "Bạn học Lăng…"
Vừa dứt lời, Điềm Tâm cảm thấy bụng mình đột nhiên đau nhói, cảm giác đau đớn càng lúc càng rõ ràng.
Không phải chứ? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm trở nên tái nhợt. Cảm giác này là…
Ngày chịu khổ mỗi tháng của cô lại tới rồi!
Từ nhỏ Điềm Tâm đã thuộc thể hàn, thế cho nên mỗi lần ngày đèn đỏ tới thăm, cô đều đau đớn đến mức lăn ra đất.
Lúc đặc biệt nghiêm trọng, cô còn đau đến mức chẳng thể đứng thẳng người, không thể không đi truyền nước được.
Hu hu hu, ngày đèn đỏ đáng ghét!
Điềm Tâm ôm bụng mình lại, trong nháy mắt cô đau đến mức cắn chặt răng, xung quanh không hề có ai, cô buộc phải nhờ đến sự giúp đỡ của Lăng Dĩ Sóc, "Bạn học Lăng, anh, anh có thể đỡ tôi đến phòng y tế được không…"
Mỗi chữ Điềm Tâm nói ra đều mang theo vẻ yếu ớt.