Trì Nguyên Dã làm lơ, cũng không bởi vì Điềm Tâm hò hét mà đi chậm lại.
Điềm Tâm lảo đảo chạy theo, có mấy lần thiếu chút nữa đã ngã nhào.
"Trì Nguyên Dã!" Điềm Tâm tức giận nhìn chằm chằm cậu.
Trì Nguyên Dã đột nhiên dừng bước. Ngay sau đó, cả người cô bị đẩy lên trên tường, động tác của cậu vô cùng lỗ mãng.
Điềm Tâm bị đau nên xoa vai mình, còn chưa kịp phản ứng thì Trì Nguyên Dã đã dùng sức vòng tay vây cô lại trong ngực mình.
"Lạc Điềm Tâm, tốt nhất là cô nên giải thích rõ ràng cho tôi, vừa rồi hai người đang làm gì vậy, hả?"
Giọng của cậu âm trầm giống như tiếng gầm tới từ địa ngục, một tiếng "hả" cuối cùng được nhấn mạnh, mang theo mùi vị cực kì nguy hiểm.
Điềm Tâm đã từng thấy Trì Nguyên Dã gắt gỏng, Trì Nguyên Dã ngông cuồng, Trì Nguyên Dã không nói lý, Trì Nguyên Dã ra vẻ ta đây.
Thế nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy một Trì Nguyên Dã âm u lạnh lẽo lộ ra vẻ tàn nhẫn thế này.