Điềm Tâm hô nhỏ một tiếng, cô vừa ngước mắt lên nhìn, liền rơi vào trong một hồ sâu không thấy đáy.
Ánh mắt của Lăng Dĩ Sóc vẫn cứ rét lạnh nhìn chằm chằm vào Điềm Tâm.
Điềm Tâm hoảng sợ trong lòng, vô thức lắc đầu phủ nhận: "Tôi không có…"
"Không có sao?" Lăng Dĩ Sóc mang theo vẻ nguy hiểm híp mắt lại, cậu lạnh lùng cười rồi vạch trần Điềm Tâm không chút nương tay, "Từ lúc nãy đã bám theo tôi tới nơi này, còn nói không có à?"
Ôi mẹ ơi, bị phát hiện mất rồi!
Điềm Tâm cười khan mấy tiếng, đột nhiên chớp chớp đôi mắt to, giơ ngón tay chỉ lên trời, "Nhìn kìa, có máy bay!"
Lăng Dĩ Sóc không hề nhúc nhích…
Trời ơi, sao cậu ta lại không bị mắc mưu nhỉ?
Trong thoáng chốc, Điềm Tâm quýnh quáng hết cả lên…
Đột nhiên có một giọng nói âm trầm truyền đến từ bên cạnh, "Con nhóc tiểu học, cô đang làm gì vậy?"