"Nhưng… nhưng vết thương của cậu…" Điềm Tâm lắp bắp.
Trì Nguyên Dã ấn cánh tay mình, cất giọng yếu ớt, ra lệnh cho Điềm Tâm, "Nhìn thử xem vết thương có đổi màu không?"
Điềm Tâm lau nước mắt, nghe lời lại gần.
"Có, đổi thành màu đen rồi!" Điềm Tâm thốt lên, sau đó yếu ớt ngước mắt nhìn Trì Nguyên Dã, khuôn mặt nhỏ nhắn mếu máo, "Đây có phải chứng minh là con rắn kia có độc không?"
Trì Nguyên Dã dựa vào thân cây, chỉ cảm thấy sức lực của mình càng lúc càng yếu đi, nói chuyện thôi cũng thấy mệt.
Chết tiệt, đây không phải một dấu hiệu tốt!
Điềm Tâm cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi bẩn thỉu vì vừa rồi đã khóc khi ngã, nhưng đôi mắt trong veo lại từ từ kiên định. Cô đột nhiên xé váy mình, dùng nó cột chặt vết thương của Trì Nguyên Dã.
Sau đó, cô lấy con dao Thụy Sĩ cỡ nhỏ mà cô đã bỏ vào túi trước đó ra.
Con dao này là Thất Tịch cho cô lúc chiều, nói là sau khi vào rừng không chừng sẽ dùng đến.