Kim Thánh Dạ, Kim Thất Tịch, Điềm Tâm, Trì Nguyên Dã thành một tổ.
Điềm Tâm cầm bản đồ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên đó, trong đôi mắt trong suốt tràn đầy vẻ tò mò, liên tục xem bản đồ và huy hiệu.
Trì Nguyên Dã mang dáng vẻ không liên quan đến mình, khoanh tay tựa vào một thân cây, nhàm chán ngáp dài.
"À, địa điểm của mấy con dấu này không tập trung một chỗ." Điềm Tâm cẩn thận nghiên cứu bản đồ.
Kim Thánh Dạ nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Điềm Tâm thì cười lên, giọng nói trong lành êm tai, "Điềm Tâm, hình như em rất hứng thú thì phải?"
"Vâng! Em muốn đứng thứ nhất!" Điềm Tâm nắm nhặt tay mình, dáng vẻ hừng hực ý chí chiến đấu.
Kim Thánh Dạ cười thầm, không nói thêm gì nhưng mà cũng cầm bản đồ lên nghiêm túc nghiên cứu.
"Chúng ta lên đường đi!" Kim Thất Tịch cõng một ba lô to đi ra từ trong lều vải, mở đèn pin rồi chiếu lên mặt.
Điềm Tâm kỳ quái nhìn cô nàng, "Thất Tịch, tại sao ba lô của cậu lại to vậy?"