Cái gì?
Cái tên khốn này đang nói gì?
Cậu lại dám ví von cô thành chó?
Lòng biết ơn của Điềm Tâm với Trì Nguyên Dã biến mất sạch sẽ trong nháy mắt!
Cô tức giận phồng má, trừng mắt nhìn bộ dạng của Trì Nguyên Dã, tức đến mức muốn đánh cậu!
Cô nghiến răng: "Trì Nguyên Dã, tôi nhớ kĩ cậu rồi!"
Dứt lời, Điềm Tâm quay đầu bước đi,
Tức chết mất, đúng là tức chết!
Cái tên khốn này, đồ chó má, đểu giả, miệng chó không mọc được ngà voi!
"Này, cậu đi đâu đấy? Đừng có chạy loạn, nếu lát nữa lại bị lưu manh trói đi thì làm sao bây giờ?" Trì Nguyên Dã cất giọng nói.
"Không cần cậu quan tâm!"
"Cậu quay lại cho tôi!"
"Không! Đã nói không cần cậu quan tâm rồi!"
"Lạc Điềm Tâm! Tôi đếm đến ba, nếu cậu còn không quay lại cho tôi thì cậu chết chắc rồi!" Giọng điệu cảnh cáo.
"Cho dù cậu đếm tới năm sau thì cũng chẳng liên quan đến tôi!" Điềm Tâm còn đang tức giận.