Má ơi, khung cảnh nơi đây thật là máu me quá đi. Bất chợt, Điềm Tâm cảm thấy hơi tàn bạo, ánh mắt nhìn trái nhìn phải, không biết nên nhìn nơi đâu thì bỗng có một bức tường cao ngăn trước mắt cô, thay Điềm Tâm ngăn đi khung cảnh này.
Điềm Tâm ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn vào khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Trì Nguyên Dã.
Cằm cậu hơi hếch lên, bảo vệ Điềm Tâm sau lưng, đôi mắt lạnh lùng vô tình nhìn chằm chằm vào Tô Khả Nhi đang đờ dẫn cách đó không xa.
Tô Khả Nhi đã hoàn hồn sau khi không biết phải làm sao, đáy mắt dần dần hiện lên vẻ tính toán. Cô ta khóc như hoa lê dưới mưa, ôm lấy cánh tay Trì Nguyên Dã: "Trì thiếu, anh… anh nghe em giải thích…"
Trì Nguyên Dã không kiên nhẫn rút cánh tay mình về, "Còn muốn giải thích cái gì nữa? Tô Khả Nhi, từ nay trở đi, cô lập tức cút ra khỏi Học viện Thánh Lợi Á cho tôi, còn phải cút xa vào, đừng để tôi nhìn thấy cô lần nữa!"
Tô Khả Nhi trợn tròn hai mắt nhìn.