Dứt lời, chẳng chờ đối phương trả lời, Tô Khả Nhi đã cúp máy ngay.
Lúc tới nơi đã là buổi trưa. Nơi này là một khu rừng rậm rộng mênh mông, những ngọn núi xanh mướt ẩn hiện ở phía xa kéo mãi không ngừng, dưới chân núi có dòng nước suối trong veo chậm rãi chảy qua, uốn lượn mãi đến tận đây.
Nơi cắm trại dã ngoại là ngay bên cạnh con suối nhỏ này.
Xe vừa dừng, Điềm Tâm đã không nhịn được hít một hơi luồng không khí tươi mới.
Nơi này khác hoàn toàn với thành phố ồn ào náo động, đẹp như tiên cảnh.
Mọi người cứ ba đến năm người hợp thành một tổ, vội vàng bắt đầu chống cọc làm lều cho nhóm mình, Điềm Tâm và Kim Thất Tịch chung một tổ. Mà Tô Tuyết Nhan, vì trong người khó chịu nên buổi sáng đã xin phép nghỉ về nhà.
Cũng may mà như thế, không thì... Điềm Tâm chỉ sợ lại bị bỏ rơi!
Có bạn ở chung nên tâm trạng Điềm Tâm rất thoải mái, lại càng gắng sức dựng lều vải, hai nữ sinh càng làm càng loạn, cuối cùng lại thành rối tinh rối mù.