"Oh, Điềm Tâm, cậu sợ à?" Kim Thất Tịch chớp mắt tỏ vẻ vô hại nhìn Điềm Tâm.
À...
Ánh mắt của Kim Thánh Dạ, Kim Thất Tịch và cả Trì Nguyên Dã đều đồng loạt nhìn cô chằm chằm.
Nhất là Trì Nguyên Dã, tên khốn kiếp kia khoanh tay liếc xéo cô, gương mặt tỏ ra vẻ trêu ghẹo.
Điềm Tâm ha ha cười khan, đưa tay gãi ót, cậy mạnh mà nói, "Không có đâu, mình đâu có sợ. Mình rất mong chờ đó."
"Tốt quá rồi, đến lúc đó bốn người chúng ta chung một nhóm, cứ quyết định thế nhé!" Kim Thất Tịch cười tủm tỉm nói.
"Được, được đó..." Điềm Tâm nhắm mắt đồng ý.
Kim Thánh Dạ nhìn Điềm Tâm, dịu dàng trấn an, "Em yên tâm, không đáng sợ như Thất Tịch nói đâu. Trường học đã chuẩn bị công tác bảo vệ an toàn, không để chúng ta gặp nguy hiểm đâu."
Giọng nói của cậu ấy lành lạnh, giống như nước suối róc rách chầm chậm chảy qua trái tim của Điềm Tâm, xua tan nỗi bất an của cô.
Điềm Tâm hơi thả lỏng cả người đang căng thẳng, nặng nề gật đầu.