Nếu có thể, Điềm Tâm rất muốn lột lớp mặt nạ giả dối trên mặt Tô Khả Nhi xuống.
Cô ngước mắt nhìn lên, âm thầm hừ một tiếng, chẳng thèm để ý tới Tô Khả Nhi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong bầu không khí im lặng này.
Trì Nguyên Dã cầm điện thoại lên thờ ơ nhìn lướt qua, khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên trở nên nghiêm túc. Cậu đứng dậy, cầm điện thoại bước ra ban công để nghe máy.
Khi Trì Nguyên Dã vừa đi ra ngoài, khuôn mặt gắng gượng tươi cười của Tô Khả Nhi liền biến mất. Cô ta tức giận trừng Điềm Tâm, "Lạc Điềm Tâm, cô có ý gì đây?"
"Ý gì là ý gì?" Điềm Tâm không chút sợ hãi, trừng cô ta lại.
"Đồ đê tiện, hình như cô rất kiêu ngạo, đúng không?"
Tô Khả Nhi thấy dáng vẻ này của Điềm Tâm, thật muốn cho Điềm Tâm một bạt tay.