Kim Thánh Dạ nghe vậy cũng quay đầu lại, đôi mắt đen như mực cũng nhìn Lạc Điềm Tâm.
"Rốt cuộc các cậu kéo tôi xuống đây làm gì?" Điềm Tâm đưa chân khuấy cát, rầu rĩ nói.
Trì Nguyên Dã nhìn thấy bộ dạng rầu rĩ không vui của Điềm Tâm thì cũng thấy khó chịu trong lồng ngực, nhíu mày, châm giẫm lên quả bóng chuyền, giọng điệu không cho nói xen vào: "Cùng chơi bóng."
"…" Tưởng đâu bọn họ nói là có chuyện quan trọng muốn nói cho mình chứ, chỉ có mỗi chuyện này sao?
Đây là đang đùa cô chắc?
Bờ biển rất nhiều người, đây là chỗ chuyên để chơi bóng chuyền bãi biển, rất rộng, sân bóng chuyền ở trung tâm nhất đã được Trì Nguyên Dã bao trọn trong nửa tiếng. Lúc này xung quanh gần như không có ai, chỉ có sân nhỏ ở phía xa còn có mấy người đang chơi đùa ầm ĩ.
"Hay là tôi nhìn các cậu chơi thôi." Điềm Tâm từ chối, xoay người định ngồi lên cái ghế gỗ ở bên cạnh.