Buổi chiều lười biếng, hai cô gái tựa trên sofa vải màu trắng sữa, ăn cả núi đồ ăn vặt trước mặt.
"Điềm Tâm, cậu có thích ai không?" Kim Thất Tịch chớp đổi mắt to, vừa nói vừa nhét một miếng khoai tây chiên vào miệng.
Thích ai không?
Điềm Tâm nghiêng đầu suy nghĩ, không biết trả lời thế nào nên thẳng thắn hỏi ngược lại, "Cậu thì sao?"
"Đương nhiên là có." Kim Thất Tịch thừa nhận tự nhiên, cười ha ha, vẻ mặt thần bí, "Người mình thích nhất là anh Hữu Thần."
Hữu Thần là ai? Hình như trước giờ cô chưa nghe thấy.
"Là học sinh của học viện Thánh Lợi Á chúng ta sao?" Điềm Tâm hỏi.
Kim Thất Tịch gật đầu: "Ừ, anh ấy là bạn của anh trai mình và Trì Nguyên Dã đấy. Bọn mình chơi chung với nhau từ tấm bé, anh ấy tên là Hàn Hữu Thần. Tháng trước anh Hữu Thần nhà mình có việc phải sang Mỹ, nhưng mà cũng sắp về rồi."
Kim Thất Tịch xoa cái cằm trơn bóng của mình, gật gật đầu, đáy mắt lóe lên vẻ mong chờ: "Mong quá đi, mình nhớ anh ấy lắm."