Trì Nguyên Dã lườm cô, thả phắt cái cằm cô ra, "Thôi, cậu đừng cười thì hơn, cười còn xấu hơn cả khóc."
Điềm Tâm buồn rầu xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình: "Vậy cậu có tin tôi không?"
"Chẳng lẽ tôi không tin cậu mà lại đi tin bài báo đó? Nhìn tôi đâu có ngu thế?"
Điềm Tâm hơi sững sờ.
Vào lúc này, hai chữ "tin tưởng" là niềm an ủi lớn nhất với Điềm Tâm.
Điềm Tâm mấp máy môi, giương mắt nhìn thẳng vào cậu. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đong đầy sự nghiêm túc: "Cảm ơn cậu."
Điềm Tâm nói thật lòng. Cô thầm thấy biết ơn những người lựa chọn tin tưởng mình vào thời điểm này.
Trì Nguyên Dã liếc qua vẻ mặt thành thật của Điềm Tâm, đứng phắt dậy, hoảng loạn đi hai bước: "Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, quái lạ."
Phì, Điềm Tâm nhìn dáng vẻ bối rối của cậu thì rất buồn cười.
Chẳng lẽ cậu thấy xấu hổ?