Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Điềm Tâm, cậu thiếu niên từ từ ngước mắt lên.
Ánh mắt của hai người giao nhau trên không trung.
Ánh mắt của cậu sâu như vậy, nhìn qua sâu không thấy đáy, mênh mông tĩnh mịch, như là hố đen vũ trụ khiến người ta bất giác chìm sâu trong đó.
Điềm Tâm cuống quýt rời mắt đi, đứng ở đó không biết phải làm sao.
Trì Nguyên Dã bất mãn vì phản ứng của Điềm Tâm, khuôn mặt tuấn tú hơi đen lại, lườm cô: "Con nhóc ranh, cậu vừa nhìn tôi rồi lại không nhìn nữa là có ý gì?"
"…" Điềm Tâm không nói gì.
"Tới đây ngồi cho tôi, ngồi chỗ này!" Trì Nguyên Dã bạnh cằm ra vẻ cool ngầu.
Điềm Tâm không có tâm trạng đấu võ mồm với cậu nữa, ngoan ngoãn tới gần, đôi mắt nhìn vào sách trên bàn: "Đây là cái gì?"
Trì Nguyên Dã đưa quyển sách tới trước mặt Điềm Tâm: "Hồ sơ. Không phải cậu đã nói mấy nam sinh bắt nạt cậu nhìn xấp xỉ tuổi cậu à? Có lẽ là học sinh của học viện Thánh Lợi Á cũng nên."