Điềm Tâm kinh ngạc đến mức ngây người, cố nén cơn tức trong lòng, nhưng bàn tay cầm di động vẫn run rẩy.
"Đây không phải là sự thật!" Điềm Tâm kích động nói.
Trong đại sảnh yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ từng tiếng hít thở. Mọi người nhìn từ trên xuống dưới bộ váy xốc xếch của Điềm Tâm.
Rõ ràng bọn họ không tin lời phủ nhận của Điềm Tâm lúc này.
Kim Thánh Dạ xụ mặt, cậu lấy điện thoại từ tay Điềm Tâm, xem kĩ bài viết kia.
Điềm Tâm đứng ở đó, nhận lấy ánh mắt thương hại của rất nhiều người, trông như một thằng hề.
Không, đây là do báo chí viết bậy bạ không phân rõ đúng sai, đó không phải là sự thật, không phải sự thật!
Có mấy nữ sinh giả nhân giả nghĩa bước lên dỗ dành: "Bạn học Lạc, không sao đâu, bạn phải cố gắng lên."
"Đúng thế, phía trường học sẽ đòi khách sạn trả lại công bằng cho cậu."
"Kiên cường lên!"