Trì Nguyên Dã tức giận nói với nhân viên bán hàng: "Con nhóc chết tiết ấy chính là thú cưng của bản thiếu gia, con mắt nào của cô thấy cô ta là bạn gái của tôi? Lần sau còn lắm mồm như thế nữa thì không cần đi làm nữa đâu!"
Điềm Tâm và nhân viên bán hàng hóa đá…
Tên… tên… tên… tên khốn kiếp chết tiệt này lại còn nói cô là thú cưng của câu?
Đừng có sỉ nhục người khác như thế chứ. Hu hu, hu hu.
Nói xong, Trì Nguyên Dã cất bước đi ra ngoài, thấy Điềm Tâm vẫn không đi cùng, cậu nghiêng đầu liếc xéo cô: "Cô còn không mau đi theo?"
Điềm Tâm thật sự rất muốn quay đầu bỏ đi, nhưng đành chịu thôi, bây giờ địa vị của mình ở trước mặt tên ác ma này đã không còn như xưa, cô chỉ biết giậm chân thở phì phì, hứng chịu ánh mắt quái dị của nhân viên bán hàng mà đi theo cậu.
"Này, định đi đâu đấy?" Điềm Tâm bất mãn phồng má.