Điềm Tâm khóc không ra nước mắt, lén giơ ngón giữa bày tỏ khinh bỉ Trì Nguyên Dã, sau đó vẫn phải cam chịu số phận ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài.
Cà phê xay tại chỗ, cà phê xay tại chỗ…
Điềm Tâm lẩm bẩm năm chữ này trong miệng, đẩy cửa bước vào một quán cà phê.
Nhìn dáng vẻ bẩn thỉu của Điềm Tâm, nhân viên phục vụ liền hờ hững mặc kệ cô. Nhưng lúc Điềm Tâm móc thẻ đen mà Trì Nguyên Dã đưa cho mình ra, ánh mắt bọn họ sáng lên, hăng hái đưa túi cà phê cho Điềm Tâm bằng hai tay, sau đó còn đích thân mở cửa cho cô.
Hầy, cái xã hội tiền bạc là nhất này.
Điềm Tâm chạy hồng hộc vào phòng bao, đưa cà phê cho Trì Nguyên Dã, cắn răng nói: "Này, cà phê xay tại chỗ đó."
Trì Nguyên Dã chậm rãi ngước mắt lên: "Để đó đi."
"Lá bài đâu?" Điềm Tâm xòe bàn tay ra.
Trì Nguyên Dã khinh bỉ nhìn Điềm Tâm: "Tôi mà lại quỵt cô chắc?"
Nói xong, cậu lấy bộ bài Tarot ra, rút bừa một lá đưa cho cô.