"Nhưng, vừa nãy cậu đã đập tan cửa hàng của người ta mà, cậu thật sự muốn bắt mấy nhân viên bán hàng đó bồi thường sao?"
"Sao nào? Trái tim thánh mẫu lại dâng trào rồi hả?" Trì Nguyên Dã liếc xéo Điềm Tâm.
Điềm Tâm nhếch miệng: "Không đâu, bọn họ coi thường người khác, quá đáng ghét. Tôi cảm thấy nên đuổi việc mấy người như bọn họ. Sau đó cho vào danh sách đen của tất cả các doanh nghiệp, khiến bọn họ không thể làm việc trong ngành dịch vụ được nữa…"
Trì Nguyên Dã cười tà, vỗ đầu Điềm Tâm: "Được đó, cứ làm theo những gì cô nói!"
"Nhưng, số tiền đó..." Điềm Tâm mím môi.
"Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của cô kìa. Yên tâm đi, tôi đã sai người đi giải quyết rồi. Tôi chỉ dọa bọn họ một chút thôi, để xem sau này bọn họ còn dám hống hách nữa không." Trì Nguyên Dã cười lạnh.
Điềm Tâm khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhìn cậu với vẻ mất tự nhiên: "Cảm ơn cậu…"