Điềm Tâm liếc xéo mấy nhân viên bán hàng.
Vừa rồi, cô ta chính là nhân viên bán hàng đã giật điện thoại của cô, lại còn cười nhạo cô.
Nghĩ tới dáng vẻ coi thường người khác, sỉ nhục mình lúc nãy của cô ta, Điềm Tâm liền tức anh ách: "Cô buông tôi ra!"
Vai cô sắp bị cô ta lay đến rụng ra thành từng khúc rồi!
Ai ngờ người này lại bám dai như đỉa đói, hất như vậy mà cũng không hất cô ta ra được. Cuối cùng, Trì Nguyên Dã vươn tay ra, tóm mạnh lấy bàn tay của nhân viên bán hàng, hất mạnh sang bên cạnh. Cậu tức giận trừng mắt với cô ta: "Cô ấy đã bảo cô buông ra rồi, cô điếc hả?"
Nhân viên bán hàng bị Trì Nguyên Dã quát run người, chân tê rần, lập tức ngồi phịch xuống đất.
"Cậu... cậu Trì…" Giám đốc trung tâm thương mại run rẩy đi tới, lên tiếng dò hỏi với vẻ bất an: "Vậy… vậy bây giờ nên xử lý như thế nào…?