Vận động mạnh?
Là đang nói đến điệu múa ban nãy sao?
Cũng phải, Hạ An Nhược biết rõ tình trạng thân thể mình không cho phép, thế mà vẫn muốn nhảy điệu múa nóng bỏng như vậy.
Không trách người khác được.
"Hơn nữa vừa rồi cô ấy vừa bị cái gì kích thích đúng không? May mà uống thuốc kịp thời, nếu không hậu quả liền không dám tưởng tượng."
Điềm Tâm gật đầu, không nói gì cả.
Chuông điện thoại của Điềm Tâm reo vang, cô nhìn thử, là Thất Tịch.
"A lô? Thất Tịch?"
"Điềm Tâm, cậu ngốc à… sao lại đi mất rồi, cậu không cần vương miện nữ thần sao?" Thất Tịch chỉ hận rèn sắt không thành thép.
"Cần chứ, nhưng Hạ An Nhược ngất xỉu thì ai đeo cho mình đây?" Điềm Tâm cười nói.
"Cậu, cậu… mình thật không biết phải nói cậu thế nào nữa, vậy rốt cuộc tình hình bên cậu thế nào rồi?"
"Cô ta vẫn còn hôn mê, chưa tỉnh lại, bên cậu thì sao?"