Điềm Tâm mím môi, để mặc cho Hạ An Nhược khoác lên cánh tay của mình.
Sắc mặt Trì Nguyên Dã rất khó coi, cậu duỗi bàn tay to ra ra lệnh với Hạ An Nhược: "Chị đi ra ngoài cho tôi!"
Hạ An Nhược giống như bị dọa sợ, cả người đều run lên.
Điềm Tâm thấy thế thì trừng mắt giận dữ nhìn Trì Nguyên Dã, mượn cơ hội này trút lửa giận ra một lần nữa, "Trì Nguyên Dã, anh đừng có nóng nảy như thế được không? Đừng có lúc nào cũng hung dữ với người khác nữa."
Dù sao thì vừa rồi Hạ An Nhược cũng đã giúp cô một lần.
Cô còn nợ cô ta một ân tình.
Tuy rằng lúc nãy đi vào cửa gặp phải cảnh tượng Hạ An Nhược ôm Trì Nguyên Dã làm cho Điềm Tâm rất khó chịu.
Hạ An Nhược thấy Điềm Tâm đang nói giúp cho mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, phe phẩy cánh tay của Điềm Tâm, giọng nói vô cùng chân thành: "Điềm Tâm, thật tốt quá rồi, vừa nãy em không hiểu lầm chị và Nguyên Dã, thật là tốt quá đi, chị rất sợ em hiểu lầm cái gì đó, cho nên muốn tới giải thích với em."