Điềm Tâm tức khắc quay đầu chạy ra ngoài gần như chẳng mảy may nghĩ ngợi.
Lúc cô thở gấp chạy tới bên hồ thì không thấy bóng dáng kia đâu nữa!
"Trì Nguyên Dã!" Điềm Tâm bắc tay lên miệng hô to, "Cậu có ở đây không? Trì Nguyên Dã…"
"Họ Trì kia!"
Tìm một vòng, vẫn không tìm thấy tên đáng ghét Trì Nguyên Dã đâu, Điềm Tâm chợt thấy phiền muộn. Không phải cậu rớt xuống hồ rồi đấy chứ?
Điềm Tâm nhoài người xuống bờ hồ xem thử.
"Chậc, con nhóc kia kia, cô gục ở đó giả ếch hả?" Một giọng nói ngông cuồng vang lên trên đỉnh đầu.
Điềm Tâm giật mình, vội vàng ngửa đầu. Trì Nguyên Dã đang ngả ngớn ngồi trên cây đại thụ bên cạnh, hai tay thong thả gối ở sau gáy, miệng ngậm nhánh cây khô.
Dáng vẻ cậu lười nhác tựa vào thân cây, đằng sau là hồ nước và rừng cây xanh mướt, trông đẹp như tranh vẽ.
Điệu bộ tự cao tự đại đôi mắt đen nhánh toát ra lên nét ngông nghênh thế này, không phải tên ác ma Trì Nguyên Dã thì còn ai vào đây?
Điềm Tâm đứng lên: "Sao cậu trèo cao thế kia?"
Nguy hiểm lắm!
Điềm Tâm định thốt ra câu nói này, nhưng lại gắng gượng nén lại.
"Ngắm hoàng hôn." Giọng của Trì Nguyên Dã hờ hững, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào vầng tà dương sắp lặn xuống nơi xa, đáy mắt đượm nét cô đơn.
Điềm Tâm nhìn theo ánh mắt cậu, cảm thán: "Đẹp thật, như lòng đỏ trứng vậy."
Nói rồi, bụng cô lại sôi sùng sục.
Điềm Tâm ôm lấy bụng mình, đói quá đi mất.
Trì Nguyên Dã giật khóe miệng, ghét bỏ nhìn sang Điềm Tâm: "Cô tới đây làm gì?"
Con nhóc này vừa xuất hiện thì đã làm hỏng bầu không khí.
"Gọi cậu về ăn cơm, dì Trì và chú Trì đều đang chờ chúng ta." Điềm Tâm nói nghiêm túc.
"Không ăn, cô về một mình đi!" Trì Nguyên Dã vừa nghe Điềm Tâm nhắc đến ba mẹ mình là mặt lập tức lạnh xuống, giọng nói cũng xa cách nghìn dặm.
"Cậu đừng vậy, mau xuống đây đi, chúng ta cùng đi ăn nhé, không phải cả nhà cậu hiếm khi được đoàn tụ sao?" Điềm Tâm kiên nhẫn khuyên nhủ.
Ai ngờ câu này lại tựa như ngòi nổ, lập tức đốt cháy Trì Nguyên Dã.
"Con nhóc tiểu học, không phải tôi mới vừa cảnh cáo cô đừng lo chuyện bao đồng sao? Tai của cô chỉ để trang trí thôi à?" Trì Nguyên Dã ác mồm.
"Cậu…"
Điềm Tâm nghẹn lời, sao tên ác ma này lại không biết tốt xấu thế cơ chứ?
Hu hu, thà dì Trì đừng nói với mình chuyện của Trì Nguyên Dã và anh trai của cậu ta, nói xong mình lại không đành lòng cãi nhau với Trì Nguyên Dã.
Trì Nguyên Dã thấy Điềm Tâm im lặng hồi lâu mới miễn cưỡng nhướng mắt lên nhìn cô. Khi thấy biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm, khuôn mặt ngang ngạnh của cậu đầy vẻ không vui, dứ nắm đấm của mình, "Này nhóc, cô đang thương hại bản thiếu gia hả? Cô muốn chết phải không?"
"Tôi không cãi nhau với cậu, cậu xuống đây đi." Điềm Tâm ra dáng chị cả.
Chết tiệt, Trì Nguyên Dã rủa thầm, không thèm nhìn cô, chỉ hé đôi môi mỏng thốt ra bốn chữ, "Cút xa một chút!"
(#‵′) M* kiếp!
Rốt cuộc Điềm Tâm cũng không chịu được, tức tối đá vào thân cây: "Cậu xuống đây cho tôi! Ui da…"
Đột nhiên Điềm Tâm ôm lấy bụng mình, từ từ ngồi xổm xuống, vẻ mặt đau đớn.
Trì Nguyên Dã liếc xéo cô.
Mãi lâu sau, Điềm Tâm vẫn không đứng dậy nổi, đau đớn cất lời: "Trì… Trì Nguyên Dã… tôi… tôi đau bụng quá…"
Vốn cho rằng con nhóc tiểu học này cố ý, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt kia, Trì Nguyên Dã sa sầm sắc mặt. Cậu trở mình nhảy xuống cành cây, quỳ nửa chân, đẩy tay Điềm Tâm, "Con nhóc này, cô bị sao vậy?"