"Muốn đi đâu?" Lăng Dĩ Sóc hờ hững hỏi.
Điềm Tâm quay đầu nhìn cậu ta, phát hiện vừa rồi vì cứu mình mà mặt người kia bị mấy tên côn đồ đấm trúng mấy cái, bây giờ hơi bầm tím rồi.
Nhưng cho dù như vậy cũng chẳng hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của cậu ta chút nào.
Điềm Tâm có chút áy náy, dù sao cũng vì cứu cô nên cậu ta mới bị thương.
Thấy Điềm Tâm không có phản ứng, Lăng Dĩ Sóc lườm cô: "Tôi hỏi cô muốn đi đâu?"
"À… Anh đưa tôi đến cửa Nam đi, tài xế đang đợi tôi ở đó."
Lăng Dĩ Sóc cau mày, "Cửa Nam sao? Nếu bây giờ muốn tới đó thì nhất định phải đi quanh ngọn núi này một vòng mới có thể quay lại, mất ít nhất nửa tiếng đó."
M* nó, phiền toái như vậy sao?
Điềm Tâm hơi sốt ruột, nhìn thời gian thì gần bảy giờ rồi.
Trời đã tối, Trì Nguyên Dã, cậu ấy… còn đang đợi mình đó!
"Thế anh có thể lái nhanh chút được không, tôi không có thời gian."