Lúc Lạc Điềm Tâm về đến nhà, mẹ cô đang xào rau trong bếp. Nghe thấy tiếng Điềm Tâm đóng cửa, bà gọi với ra: "Điềm Tâm, là con đó hả? Mua xì dầu về chưa? Mau mang vào đây cho mẹ."
Lạc Điềm Tâm xun xoe đi vào, xoa xoa bàn tay nhỏ của mình, "Mẹ, không hay rồi! Lúc nãy con đã mua xì dầu rồi, nhưng dọc đường lại bị cướp mất!"
Bàn tay đang xào rau của mẹ cô khựng lại, "Con nói… có kẻ cướp mất xì dầu của con hả?"
"Vâng, vâng, vâng." Lạc Điềm Tâm gật đầu như gà mổ thóc.
Mẹ cô mỉm cười, "Điềm Tâm à, con qua đây."
Hử? Làm gì thế?
Điềm Tâm chớp đôi mắt to, tiến lên. Sau đó, trán cô liền hứng chịu một cú cốc thật mạnh.
"Lạc Điềm Tâm, con cho rằng mẹ bị đần đấy hả? Ai mà lại đi cướp một chai xì dầu chứ? Cái con nhóc hư hỏng này, có phải con lại lấy tiền mẹ đưa để mua đồ ăn vặt rồi không?"
Điềm Tâm vô tội ôm đầu mình, "Con đâu có! Tất cả là tên trộm thối tha kia…"
Nhớ đến Trì Nguyên Dã, Điềm Tâm hận đến nghiến răng. Thằng ranh thối, tất cả là tại cậu. Đừng để tôi gặp lại cậu nữa!
Hai ngày sau.
Reng reng.
Có người ấn chuông cửa.
Điềm Tâm gặm một miếng táo, chân mang dép lê màu hồng nhạt, loẹt quẹt đi ra mở cửa.
"Xin hỏi, có phải là Lạc Điềm Tâm không ạ?" Ngoài cửa là một anh trai trông như là nhân viên chuyển phát nhanh.
"Vâng, là tôi." Điềm Tâm cười xán lạn.
"Có bưu kiện của cô, mời cô ký nhận!" Nói rồi, nhân viên chuyển phát nhanh đưa cho Điềm Tâm một tờ giấy.
Ơ? Bưu kiện gì thế? Ai gửi bưu kiện cho cô thế nhỉ?
Ký xong, Điềm Tâm vội vàng mở ra ngay.
"Wow…"
Bên trong là một bộ đồng phục tinh xảo, xinh đẹp! Chiếc áo vest đồng phục học sinh màu xanh tím, bên trong phối với một chiếc áo sơ mi màu trắng, cà vạt đỏ. Bên dưới là một chiếc váy ca rô màu xanh trắng, một đôi giày học sinh kiểu Anh, và… một bức thư thông báo trúng tuyển!
Trời ạ! Trời ạ! Ai đó hãy véo cô một cái đi?
Điềm Tâm hít sâu một hơi, bàn tay nhỏ run run cầm bức thư thông báo trúng tuyển kia mở ra. Trên tờ giấy trắng là hàng chữ bằng mực đen rõ mồn một: "Xin chào Lạc Điềm Tâm, em đã trúng tuyển vào học viện của chúng tôi. Mời em đến Học viện Quý tộc Thánh Lợi Á để báo danh vào đúng 8 giờ sáng ngày 1 tháng 9. Ngoài ra, xét thành tích học tập xuất sắc của em, chúng tôi sẽ cấp học bổng cho em. Mời em Lạc Điềm Tâm đến đúng giờ."
A a a a a!!! Điềm Tâm kích động nhảy dựng lên.
Nhưng có phải người này nhầm rồi không? Dựa vào điểm thi tiếng Anh miễn cưỡng lắm mới đạt tiêu chuẩn của cô vào trường trung học nghề… cô thật sự có thể vào học ở Học viện Thánh Lợi Á ư? Hơn nữa, cô còn có thể giành được học bổng của học viện á?
Chưa kể đến chuyện học viện đó là học viện quý tộc nổi tiếng toàn quốc, đó còn là học viện hoàng gia mà ngoài con nhà quý tộc, danh tiếng ra thì cũng chỉ có những người học sinh cao siêu mới có thể thi đỗ!
Nhà cô tuy cũng có thể tạm coi là gia đình khá giả, nhưng vẫn còn thua xa đẳng cấp danh môn quý tộc…
Quan trọng nhất là cô không phải học sinh thiên tài gì cả.
Chẳng lẽ trường nhầm rồi ư? Hay là thật sự có cái bánh từ trên trời rơi xuống đầu cô?
Điềm Tâm đang kích động nghĩ ngợi miên man, thì điện thoại nhận được một tin nhắn.
Cô vội vàng mở ra xem, là tin nhắn được gửi từ một dãy số xa lạ, nội dung cũng chỉ có mấy chữ: "Chuẩn bị xong chưa? Trò chơi sắp bắt đầu rồi."
Hửm?
Trên đầu Điềm Tâm hiện lên một dãy chấm hỏi to đùng. Trò chơi gì sắp bắt đầu?
"Bạn nói vậy là sao? Tôi không hiểu."
Người kia nhắn lại rất nhanh, vẫn mấy chữ lác đác như trước:
"Đến Học viện Thánh Lợi Á, cô sẽ tìm được câu trả lời mà cô muốn biết."
Đồ quái gở… Điềm Tâm lẩm bẩm.