Hạ An Nhược cảm nhận được rất rõ ràng là hô hấp của mình đang bị ngăn lại…
Gương mặt nhỏ nhắn càng căng và đỏ hơn, cô ta dùng cả tay và chân, ra sức giãy giụa.
Nhưng vào giờ phút này mọi chống cự đều dư thừa trước mặt Trì Nguyên Dã.
"Anh Nguyên Trạch… Anh Nguyên Trạch cứu em…" Mặt Hạ An Nhược đỏ lên, bởi vì thiếu dưỡng khí mà nói chuyện đứt quãng.
Dáng vẻ rất là đáng thương.
Lại mang anh Nguyên Trạch ra sao?
Trì Nguyên Dã cười lạnh, gằn từng chữ, "Thất bại lớn nhất của anh trai tôi chính là yêu loại con gái ghê tởm như cô!"
"Đừng…" Ánh mắt Hạ An Nhược vô cùng đáng thương, lộ ra vẻ hoảng hốt rất rõ rệt.
Hạ An Nhược sợ hãi vô cùng.
Cô ta không thể tin được, hơn nữa là không muốn tin Nguyên Dã lại có thể muốn lấy mạng của mình.
Cũng bởi vì Lạc Điềm Tâm sao?
Cô ta với Nguyên Dã biết nhau hơn mười năm, cô ta cho là quan hệ giữa mình và Nguyên Trạch, Nguyên Dã đã đến mức không ai có thể phá vỡ!