"Mẹ thấy cách tốt nhất là cứ duy trì như bây giờ." Thái Nhã nói.
Trình Mai nhìn về phía bà ta, nhíu mày: "Vậy chuyện giữa bà và bạn trai thì sao?"
Thái Nhã nhìn về phía Cố Ngạo Thiên: "Tôi vẫn luôn chờ ông về, đã đợi hai mươi lăm năm rồi. Sau khi tuyệt vọng, tôi mới đến với Ngụy Tịch Phàm. Bây giờ ông trở về, tôi sẽ nói rõ với Ngụy Tịch Phàm, sau này sẽ không qua lại nữa."
"Nhưng nếu có người đào ra chuyện giữa bà và Ngụy Tịch Phàm, thì chẳng phải sẽ làm xấu mặt Tổng thống hay sao?" Trình Mai lên tiếng ngắt ngang.
Tô Tiểu Miêu nhìn Trình Mai, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quặc.
"Tôi không biết Ngạo Thiên còn sống." Thái Nhã cúi đầu, hít sâu một hơi.
"Ngạo Thiên, con thấy thế nào?" Ông cụ Cố nhìn Cố Ngạo Thiên.
"Con nghĩ, con mất tích nhiều năm như vậy, Thái Nhã có quyền tìm người đàn ông khác. Công chúng cũng sẽ thông cảm cho chuyện này. Chỉ cần ly hôn là giải quyết được tất cả hậu họa." Cố Ngạo Thiên thản nhiên nói.