Tô Tiểu Miêu cảm nhận được sự dịu dàng của hắn, ngẩng lên nhìn.
Cố Hạo Đình nhoẻn cười: "Đừng làm quá sức, ngày tháng của chúng ta còn dài."
"Em biết rồi. Nhưng lát nữa gặp Thẩm Mặc Thần, anh định nói thế nào? Em cảm thấy ý định của anh xa vời quá, chắc họ không đồng ý đâu." Tô Tiểu Miêu cảm thán.
"Làm thế nào là do con người." Cố Hạo Đình nắm nhẹ tay cô, "Dù sao em không phản đối anh là được."
"Em bắt đầu thấy thương Thẩm Thủy Mạt rồi đấy, mới ngần ấy tuổi đã bị nhắm đến, khổ thân."
Cố Hạo Đình cười càng tươi, "Em biết anh nhắm đến em từ bao giờ không?"
"Từ bao giờ?" Cô vừa ngạc nhiên vừa tò mò.
Hắn véo nhẹ mũi cô, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn nhiều, "Khi em tròn một tuổi."
"Tự dưng em thấy Thẩm Thủy Mạt thật may mắn. Just do it."
Thẩm Mặc Thần đột nhiên hắt xì, anh bỗng có dự cảm chẳng lành.