Cố Hạo Đình ôm Tô Tiểu Miêu vào trong lòng. Cô ngồi lên đùi hắn, đối diện với đôi mắt sâu thăm thẳm ấy. Cố Hạo Đình có đôi mí mắt rất dày và sâu, tạo cảm giác tròng mắt hắn rất u tối, khiến cô luôn dễ dàng rơi vào trong đó.
"Làm sao vậy?" Tô Tiểu Miêu dịu dàng hỏi.
"Thực ra Lưu Anh phân tích rất đúng. Lúc trước anh từng nói với em, lúc anh lên tiếp quản, đất nước này là một mớ hỗn loạn với trăm nghìn lỗ hổng. Anh dùng tất cả tài sản của mình để lấp đầy quốc khố chỗ trống của quốc gia, hiện giờ vẫn đang tiếp tục dùng tiền của mình để bù vào lỗ hổng tài chính. Nếu xảy ra chuyện gì, anh không thể dùng quân đội trấn áp, anh chỉ biết dùng tiền để cứu chữa, việc này vô cùng tốn kém. Anh có thể bù một vài lần, nhưng không thể bù liên tục không ngừng được. Mà hiển nhiên phó tổng thống hiện giờ đang tích lũy, cho đến khi ông ta chắc chắn sẽ lật đổ anh thành công." Cố Hạo Đình giải thích cho Tô Tiểu Miêu.