Trong giọng nói của Cố Hạo Đình mang đầy nỗi bi thương, Tô Tiểu Miêu nghĩ đến một khả năng.
"Những người thợ xây khu căn cứ này hiện giờ còn sống không?" Tô Tiểu Miêu hỏi.
Cố Hạo Đình nhìn cô: "Đã nghi ngờ người ta thì không dùng, đã dùng người ta thì không nghi ngờ. Nếu chỉ vì họ biết bí mật này mà bị sát hại, thì anh đã không xứng ngồi trên vị trí tổng thống rồi."
Tô Tiểu Miêu mỉm cười, cô cảm thấy Cố Hạo Đình như bây giờ thật đáng mặt đàn ông. Trên thực tế, bản thân hắn rất xứng đáng nhận được sự ủng hộ của dân chúng.
"Anh không sợ có người xâm nhập từ đường hầm này sao?" Tô Tiểu Miêu nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi.