Tô Tiểu Miêu khựng lại, hắn gọi cô là Tô Tiểu Miêu chứ không phải là Tiểu Vũ, là "Tô Tiểu Miêu, anh yêu em". Mắt cô chợt ươn ướt, trong lòng run lên. Cô ôm chặt lấy Cố Hạo Đình, kéo hắn về phía người mình.
"Em cũng yêu anh, Cố Hạo Đình." Tô Tiểu Miêu khẽ thì thầm, viền mắt đã đỏ lên.
Sau khi nghe thấy câu nói này, tâm trạng u uất của hắn đã tan thành mây khói. Tô Tiểu Miêu không muốn Cố Hạo Đình thấy nỗi lòng mình thay đổi bèn nhắm mắt lại, chủ động hôn hắn. Hắn thích những lúc cô bắt đầu có cảm giác, trên người sẽ tỏa ra hương thơm riêng biệt, tựa như cơn mưa bay làm dịu đi mặt đất khô cằn. Nụ hôn của hắn từ khóe miệng cô dời xuống dưới. Hắn quan tâm đến mức độ thoải mái của cô hơn là những tư thế kỳ lạ. Mặt bàn quá cứng, hắn liền ôm Tô Tiểu Miêu lên ghế sofa, để cô ở trên, mình ở dưới. Tô Tiểu Miêu cúi xuống hôn Cố Hạo Đình, hắn nhiệt tình đáp lại.