Chuyện gì cũng phải có mất mới có được. Cô lên làm phu nhân tổng thống, có được địa vị và quyền lực tối cao mà bao cô gái ao ước, nhưng đồng thời cũng phải gánh trách nhiệm với nhân dân, đất nước, thành tiêu điểm trong mắt mọi người. Cô chỉ được phép làm những việc phù hợp với thân phận của mình. Mà những việc phù hợp đó bao gồm ăn mặc, nói năng, hành vi cử chỉ, khí chất. Không được muốn gì làm nấy, thích sao nói vậy, càng không được coi cái gì là lẽ đương nhiên. Thời gian, trải nghiệm sẽ dần tạo thành một lớp mặt nạ mà người ta buộc phải đeo lên mặt. Khi đi làm, khi sinh hoạt hay lúc riêng tư, với công chúng, với đồng nghiệp, với kẻ thù, với người yêu, mỗi lúc cần một bộ mặt khác nhau.
Khi mang nhiều lớp mặt nạ, người ta sẽ dần quen với kiểu tôi lừa anh gạt, mạnh vì gạo bạo vì tiến ở chốn trung tâm quyền lực. Mà bớt đi một lớp mặt nạ là thêm một phần nguy cơ sẩy chân.