"Ngoài ra, mấy thứ như thân phận đều là do ông trời ưu ái, chứ không phải vốn liếng đáng để kiêu ngạo." Tô Tiểu Miêu đổi tư thế ép chân. Động tác này hơi đau khiến trán cô lấm tấm mồ hôi.
Tô Ly ngồi xổm xuống trước mặt cô: "Mẹ không nói mấy lý lẽ này với con nữa, cứ nhắc đến là mẹ lại đau đầu. Mẹ chỉ muốn con sinh thêm mấy đứa cháu, con có đẻ không?"
"Sau này rồi tính." Tô Tiểu Miêu cố gắng nhịn đau tập tiếp, không muốn suy nghĩ nữa.
Tô Ly nổi giận, ấn người cô xuống.
Tô Tiểu Miêu không nhịn nổi nữa, "Á" một tiếng, nằm rạp ra thảm tập yoga.
"Sao con không đáng tin y hệt thằng anh con vậy?" Tô Ly cảm thấy rất ấm ức.
Tô Tiểu Miêu bất đắc dĩ: "Anh con lại làm gì mẹ vậy?"
"Rốt cuộc nó với bạn gái nó làm sao thế? Đã qua hơn hai mươi ngày rồi, sao vẫn chẳng hề có tin tốt gì?" Tô Ly lo lắng hỏi.
Tô Tiểu Miêu ngồi dậy, chớp mắt nhìn mẹ mình: "Mẫu hậu, con nghĩ, mẹ và phụ hoàng sinh thêm một đứa có khi còn nhanh hơn."