Tô Tiểu Miêu đến gặp Tô Bồi Ân. Y mặc vest màu lam nhạt, đứng dưới cây hoa anh đào, đút một tay vào túi áo, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm. Một cơn gió thoảng qua, mùi hoa anh đào tràn vào cánh mũi. Y vô cùng phong độ và phóng khoáng hóng gió dưới cây, vẻ đẹp trai khiến trăng sao cũng phải lu mờ.
Tô Tiểu Miêu đi tới trước mặt y. Tô Bồi Ân cúi nhìn cô, "Gầy nhiều rồi, trông đỡ thảm hơn trước."
Tô Tiểu Miêu nhếch môi, "Lâu rồi không gặp mà anh không nói được câu nào dễ nghe sao?"
"Nghe nói Cố Hạo Đình phải lòng em rồi, hắn đẹp hơn em đấy, đây là câu dễ nghe nhất mà anh đã vắt hết óc suy nghĩ đó."
Tô Tiểu Miêu cười lớn. Tô Bồi Ân xoa xoa đầu cô và tiện thể vò rối mái tóc cô lên.
"Anh." Tô Tiểu Miêu không vui.
"Sao cả hai lần em đều thua hắn thế? Anh thật phục em đó." Tô Bồi Ân cạn lời.
"Vậy trong mắt anh, trừ anh ra, có ai đẹp? Thẩm mỹ của em cũng ngang ngửa anh đấy." Tô Tiểu Miêu giải thích.