"Con sẽ về thăm mẹ mà, cũng không phải không về nữa." Tô Tiểu Miêu trấn an.
Tô Ly bất đắc dĩ nhìn Tô Tiểu Miêu, "Được rồi, mẹ vẫn hiểu lý lẽ mà. Thấy con hạnh phúc là mong muốn lớn nhất của mẹ. Nếu con là Hoắc Vi Vũ, con nên ở bên cậu ấy. Mẹ sẽ nói với phụ hoàng con một tiếng, ba mẹ không phản đối cuộc hôn nhân này đâu."
Tô Tiểu Miêu nhoẻn miệng cười, chắp tay, "Cảm ơn mẫu hậu."
"Có điều, Nha Nha à, quốc mẫu một nước không dễ làm đâu, con cần giúp chồng con cân nhắc các mối quan hệ, phân tích lợi hại, đưa ra lựa chọn đúng đắn. Có lúc sẽ gặp những mảng tối trong công việc nhưng phải đặt lợi ích quốc gia cao hơn hết thảy. Có thể con sẽ cảm thấy những việc đó rất trơ trẽn nhưng vẫn phải làm, được chứ?" Tô Ly hơi lo lắng.
"Dù sao cũng cần một quá trình thích ứng mà, con may mắn hơn người khác, bởi vì con có một người mẹ làm hoàng hậu, còn gì phải phàn nàn chứ." Tô Tiểu Miêu không sợ gì hết.