Tô Tiểu Miêu biết mình không đủ sức đẩy hắn ra. Mà thật ra cô cũng rất thích hắn hôn mình. Cô nhắm mắt lại, không giãy giụa, cảm nhận hơi thở đầy tính xâm chiếm của hắn tràn khắp khoang miệng mình, vào tận phế phổi.
Cố Hạo Đình hôn thỏa thích mới thả cô ra, mắt vẫn đượm vẻ say đắm và khát khao cháy bỏng. "Bảo em ăn xong tới phòng anh, sao lại không nghe lời?"
"Em bảo tắm xong mới sang còn gì." Tô Tiểu Miêu giải thích.
"Em tưởng anh điếc à, anh nghe thấy chuyện em bảo đi dạo với Điểm Điểm rồi. Thằng bé đúng là dính em như sam." Cố Hạo Đình lại giở giọng bá đạo.
Tô Tiểu Miêu cười khẽ, liếc hắn một cái, ánh mắt như đang ám chỉ gì đó.
Cố Hạo Đình nhận ra ngay, ho khan mấy tiếng, "Anh với nó khác nhau."
Tô Tiểu Miêu lại càng cười tươi hơn. Cô cảm thấy Cố Hạo Đình không còn lạnh lùng, cao ngạo, ngạo nghễ, khó gần như lúc trước nữa. Bây giờ hắn rất đáng yêu.