Máu cô có tác dụng hơn cả tưởng tượng. Cố Hạo Đình dần dần khôi phục lý trí, dược tính giảm dần.
Cô xé một miếng ga giường, băng bó cổ tay. Hắn hoài nghi nhìn cô, "Máu cô… rốt cuộc là thế nào vậy?"
"Trước kia tôi sống dở chết dở nằm trên giường đến mức sắp chết, anh tôi đã tìm toàn bộ bác sĩ, các loại thuốc chữa khắp thế giới, cho tôi uống linh ta linh tinh nên tôi sống lại. Bây giờ anh không sao chứ?" Tô Tiểu Miêu lo lắng hỏi.
Cố Hạo Đình nhìn về phía bụng dưới mình, chỗ đó cũng yên rồi. Hắn gật nhẹ.
"Bây giờ tôi giúp anh tháo cà vạt, chúng ta nghĩ cách rời khỏi đây." Tô Tiểu Miêu nói, tháo cà vạt cột ở tay hắn. Vừa rồi hắn giãy giụa mạnh quá, trên tay toàn là vết thương. Cô lại xé hai mảnh ga giường ra, giúp hắn cột chặt cổ tay.
"Bây giờ chúng ta đang trên máy bay, cách tốt nhất để trốn thoát là lấy được dù cứu hộ, nhảy xuống máy bay, sau khi xuống đất liền thì tìm điện thoại gọi cứu trợ." Cố Hạo Đình phân tích.