Tô Tiểu Miêu cũng thấy ngại. Lúc trước cô thề nguyền son sắt, bảo hắn đừng cho con hắn tiếp xúc với cô, vậy mà chính cô lại làm thế, chẳng khác nào đang tự vả mặt mình.
Cố Hạo Đình thấy cô không nói gì, phì cười một tiếng, ngang ngược nói: "Tôi cho phép cô dụ dỗ, nhưng không cho phép cô dụ dỗ xong thì từ bỏ."
Điểm Điểm thấy ba nói như vậy, lập tức hùa theo: "Ba, con mắc câu rồi, không lừa ba đâu."
Cố Hạo Đình liếc Điểm Điểm: "Không phải con không muốn ba mở buổi hòa nhạc trong cuộc đời của con sao?"
Tô Tiểu Miêu lúng túng cúi đầu.
Tổng thống nước A xuất hiện từ lúc nào vậy? Hắn đã nghe được bao nhiêu chuyện rồi? Chuyện hòa nhạc mà hắn cũng biết!
Điểm Điểm cười hối lỗi, gãi đầu, "Ba hát hay như vậy, thêm mấy buổi hòa nhạc nữa cũng không sao."
Cố Hạo Đình nhìn Điểm Điểm nịnh bợ, tuy nó trông giống hắn, nhưng tính cách lại giống Hoắc Vi Vũ, tinh nghịch vậy đấy. Hắn mềm lòng, ôm Điểm Điểm, đặt lên đùi mình.