Tô Tiểu Miêu đành phải ngồi dậy. Không biết Thừa Hương cố ý hay vô tình mà luôn gọi cô là công chúa trước mặt Điểm Điểm. May là Điểm Điểm còn nhỏ nên không suy nghĩ phức tạp. Nếu là tổng thống nước A, người ta đã phát hiện ra thân phận của cô từ lâu rồi.
"Công chúa là Thừa Ngọc. Ở nước A, cô chỉ cần gọi tôi là Tiểu Miêu là được rồi." Tô Tiểu Miêu nhắc nhở rồi quay sang nói với Điểm Điểm, giọng điệu dịu dàng hơn hẳn: "Bé con, sao cháu lại đến đây?"
"Cháu lén trốn đi đấy ạ, ba với chú Trình không biết đâu. Cháu muốn đi xem polo." Điểm Điểm chạy vào phòng, hào hứng nói với Tô Tiểu Miêu.
"Lại đây." Tô Tiểu Miêu vẫy tay gọi cậu bé.
Điểm Điểm lập tức cười toét miệng, chạy ào về phía cô, chân ngắn mà chạy cũng nhanh phết.
Tô Tiểu Miêu thấy thế không khỏi mềm lòng. Cậu bé này mà lớn lên thì kiểu gì cũng khiến khối cô gái chết mê chết mệt cho xem, vừa có ngoại hình xuất sắc vừa có thân phận vẻ vang, lại còn giỏi làm nũng lấy lòng người ta nữa.