Nhưng, dù sao một tháng sau vẫn phải chia tay, tình cảm nảy sinh càng nhiều, sau này càng lưu luyến.
"Điểm Điểm không cần cô chăm sóc nữa." Cố Hạo Đình trầm giọng nói.
Tô Tiểu Miêu ngạc nhiên nhìn Cố Hạo Đình. Hắn rất lạnh lùng, trên mặt cũng chẳng có biểu cảm nào dư thừa, lời hắn nói ra chính là khuôn vàng thước ngọc. Không biết vì sao khi nghe mình không cần phải chăm sóc Điểm Điểm nữa, trong lòng cô lại hơi mất mát.
Lát sau, Trình Dật đưa thuốc tới. Tô Tiểu Miêu thấy Điểm Điểm ăn sáng xong bèn chuẩn bị nước uống cho cậu: "Điểm Điểm, há to miệng ra nào."
Điểm Điểm há to miệng.
"Lát nữa cô bỏ viên thuốc vào miệng cháu, cháu phải uống nước thật nhanh, biết chưa?" Tô Tiểu Miêu nhắc nhở.
Điểm Điểm ngoan ngoãn gật đầu. Tô Tiểu Miêu bỏ viên thuốc vào miệng cậu bé, Điểm Điểm vội vàng uống một hớp nước, nuốt thuốc luôn.
"Đắng không?" Tô Tiểu Miêu hỏi.
Điểm Điểm lắc đầu: "Không đắng."