Đêm về khuya, một vầng trăng sáng tỏ treo cao giữa bầu trời, ánh trăng bạc chiếu rọi khắp đất trời.
Cố Hạo Đình đã ngủ say. Hoắc Vi Vũ sờ lớp mỡ trên bụng, nghĩ lại mấy lời chê bai về ngoại hình của mình. Cố Hạo Đình không thèm để ý, nhưng mọi người để ý.
Từng có một diễn viên đóng vai chính của một bộ phim vô cùng nổi tiếng, nhưng vì ngoại hình mập mạp nên cô ấy bị mọi người công kích dẫn đến trầm cảm.
Còn có một người khác cũng rất nổi tiếng, có khí chất trong trẻo như thần tiên, nhưng vì hơi mập, thật ra cũng không mập lắm, mà bị một đám người công kích nói giống bà thím, như thể đó là tội lỗi không thể tha thứ, còn bị rủa sả nữa chứ.
Nhưng mấy người kia chỉ là người thường còn cô là phu nhân tổng thống, vợ của người đứng đầu quốc gia, cô không những phải đối mặt với công dân cả nước mà còn với toàn bộ thế giới.
Cô có thể không xinh đẹp, nhưng nhất định phải chăm sóc bản thân, chăm sóc vẻ ngoài của mình, kể cả cách ăn mặc, khí chất, phẩm hạnh.