Ông cụ Cố bất mãn trừng mắt nhìn Cố Hạo Đình. Ông cụ đùa với cậu bé, tiếp tục nói: "Ba cháu là do cụ nuôi lớn đấy. Nhìn đi, bây giờ xuất sắc biết bao. Nếu cụ mà nuôi cháu, chắc chắn cháu còn ưu tú hơn cả ba."
Cố Hạo Đình cười lạnh, không khách sáo đả kích: "Cháu vẫn luôn cho rằng cháu xuất sắc như thế là nhờ thoát khỏi sự nuôi dưỡng tàn bạo của ông, nếu không phải cháu thoát khỏi tay ông thì bây giờ chắc chắn không có chút nổi bật nào."
Hắn đưa con cho Hoắc Vi Vũ, nói khẽ: "Điểm Điểm đói bụng rồi, em cho con ăn đi."
"Ừm." Hoắc Vi Vũ nghe thấy ông cụ Cố muốn nuôi Điểm Điểm của cô, nhanh chóng đưa con mình đi.
Cô vào phòng trong cho Điểm Điểm bú sữa. Ngoài cửa, có tiếng nói của người lạ vọng vào.
"Tôi cảm thấy phu nhân không xứng với tổng thống, tổng thống quá đẹp trai, một ánh mắt có thể khiến nghìn vạn cô gái điên đảo."
"Phu nhân quá mập, chắc phải nặng 65 kilogam rồi ấy chứ, tôi thấy cánh tay phu nhân núng nính thịt, cằm có nọng cả rồi."