Trong mắt Duật Nghị càng chất chứa đau xót, "Hoá ra mẹ bị kẹp giữa đứa con lớn và con út."
"Nghị Nhi, con là đứa trẻ ngây thơ lương thiện, người vô tội như con không nên bị cuốn vào trận chiến này. Con hãy đến Đức đi, tự do tự tại sống cuộc sống vô tư vui vẻ." Quyền Linh thật lòng khuyên nhủ, nhét USB vào tay Duật Nghị.
"Hai người sẽ chết sao?" Duật Nghị trầm giọng hỏi.
"Chắc ba con không chết đâu, mẹ vốn dĩ sống chui sống nhủi, mẹ muốn đi tìm Ngạo Thiên. Khi còn sống bọn mẹ không thể ở cạnh nhau thì chết đi rồi mẹ muốn ở bên cạnh ông ấy." Quyền Linh đã nghĩ thông suốt.
"Trên đời này không còn ai khiến mẹ lưu luyến sao? Con không muốn mẹ chết đâu." Duật Nghị nhíu mày.