Trong đôi mắt đỏ ngầu của Hoắc Vi Vũ là nỗi căm hận thiêu cháy cả đất trời đang sôi sục. Cô chưa từng căm ghét ai đến thế. Mọi hành vi của Duật Cẩn trong mắt cô còn chẳng bằng một con rệp. Sự hèn hạ và vô sỉ của ông ta đã khiến người ta phải buồn nôn.
Nếu tự vệ không ngăn nổi tổn thương, thì phải phản kích đến khi nào đối phương không còn trở tay được nữa!
"Cố Hạo Đình, anh làm tổng thống đi." Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu nhìn Cố Hạo Đình với ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết.
Cố Hạo Đình nhìn cô đăm đăm, dịu dàng vuốt ve gương mặt lạnh giá của cô, khắc ghi nỗi oán hận nơi cô vào tận đáy lòng.
"Được." Cố Hạo Đình đáp.
Hoắc Vi Vũ áp trán vào lồng ngực hắn, nức nở nói: "Trước kia em chỉ muốn anh làm một người bình thường, chúng ta yên ổn sống hạnh phúc bên nhau là đủ. Nhưng bình thường cũng có nghĩa là không có sức phản kháng. Bây giờ em mới hiểu, chỉ khi đứng trên đỉnh cao quyền lực thì chúng ta mới tránh được tổn thương."