"Thì ra trong thời gian cá nhân, tư lệnh Cố thiếu chừng mực đến vậy à?" Mai Kính Sơn cất giọng quái gở.
Ánh mắt Cố Hạo Đình lạnh đi: "Nếu chỉ nắm tay thôi đã là thiếu chừng mực, vậy ông lén lút có Mai Lâm thì là gì?"
"Mai Lâm là con gái tôi." Mai Kính Sơn quát lên.
Cố Hạo Đình hơi nhếch môi: "Hoắc Vi Vũ là vợ tôi."
Mai Kính Sơn bị Cố Hạo Đình chặn họng, không nói lại được gì, ôm một bụng tức, bỏ đi luôn.
"Tiểu Vũ."
Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, Hoắc Vi Vũ quay lại, thấy Du Tiệp Ngạo đang ở phía sau thì mỉm cười vui vẻ.
Trong quân đội có hai truyền kỳ. Nam Hạo Đình, Bắc Tiệp Ngạo. Cố Hạo Đình lạnh lùng, Du Tiệp Ngạo vững vàng. Một người có sức chiến đấu mạnh mẽ bất bại, một người lại vững chãi tựa Thái Sơn.
Đã lâu lắm rồi Hoắc Vi Vũ không được gặp anh cả của mình: "Hôm nào mấy anh em mình hẹn nhau một bữa nhé."
"Sau này còn nhiều cơ hội lắm." Du Tiệp Ngạo nhìn về phía Cố Hạo Đình rồi gật đầu theo phép lịch sự.